Hôm bữa đi ăn với hai đứa bạn thân giấu tên làm ngành tên Dũ và Diku thì đứa tên Dũ đột nhiên nói "làm dâu" nghe nó mang tính hành động hơn "ở rể", thế là cuộc nói chuyện xoay quanh chủ đề này thay vì chỉ nói về (drama) ngành, vì mình cũng trải nghiệm ở rể trong vài tháng khi mới sinh em bé và vợ mình làm dâu khi về quê mình ăn Tết.
Tạm thời bỏ qua chuyện trọng nam khinh nữ từ thời xưa hay chế độ phụ hệ, ba đứa mình dựa trên quan sát thấy được mọi căng thẳng của việc làm dâu hay ở rể đều xoay quanh một chuyện: ai làm chủ ngôi nhà.
Nói đến đây có thể các bạn đã hình dung ra phần nào câu chuyện game of thrones trong gia đình.
Khi về nhà vợ ở rể thì ngôi nhà đã có chủ là ba mẹ vợ. Ba mẹ vợ luôn là CEO và COO vận hành ngôi nhà, và khi trong nhà xuất hiện một người đàn ông khác, họ không thích bạn đụng tay vào một hệ thống đã vào guồng, nếu không thì sẽ gây ra rất nhiều khó chịu trong gia đình, vì dù là con rể thì cảm giác vẫn chỉ là khách. Ví dụ trong 2 tháng ở rể, mình cũng muốn sắp xếp một số thứ theo ý mình nhưng lại làm ba mẹ vợ khó chịu, nên là thôi chỉ nên giúp mấy việc lặt vặt và để ý quan tâm là được. Nhắn nhủ các anh trai ở rể thì vui lòng đừng vùng lên làm chủ.
Ngược lại, chuyện làm dâu lại có nhiều tréo ngoe hơn. Khác với nhà vợ, nhà chồng lại mong đợi con dâu trở thành Co-CEO của ngôi nhà: từ một người lạ, người khách mà tự nhiên phải "thăng chức" cấp tốc lên làm giám đốc điều hành. Thế là từ đây bao nhiêu drama giữa CEO đương nhiệm, mẹ chồng, và CEO tập sự, con dâu, bùng nổ. Mẹ chồng thì thường muốn con dâu làm theo lề thói của gia đình, còn con dâu thời nay thì mấy ai thích bị cầm tay chỉ việc và áp đặt lối sống của người khác lên mình? Căng thẳng lại càng dâng trào khi cả hai không nói cùng ngôn ngữ, lời nói của người này lại được suy diễn theo ý của người kia. Muốn mình làm Co-CEO nhưng không được làm theo cách của mình nên làm dâu khó lắm, vừa phải vùng lên mà vừa phải nhún nhường.
Đến đây phần nào chúng ta cũng hiểu được hàm ý trong chữ "ở rể" và "làm dâu" rồi.
Chủ đề này cũng trở thành cảm hứng trở thành cảm hứng cho các chiến dịch quảng cáo (và cả nhiều bộ phim dài tập na ná nhau), mình hi vọng cuộc nói chuyện ngẫu hứng này sẽ giúp việc khai thác insight thú vị hơn chứ không chỉ là sản phẩm xuất hiện lúc hai mẹ con căng thẳng rồi sau đó vui vẻ cùng nhau cười vào khung hình.
Nhân tiện mình cũng khuyến khích các bạn học viên dành nhiều thời gian hơn cho cuộc sống ngoài ngành, và thay vì ám ảnh với việc đọc/xem case study thì cứ đi sống cuộc đời bình thường của mình rồi sẽ trở nên nhạy cảm với insight hơn. Mình cũng đã từng ám ảnh với việc lên WARC đọc case và phân tích case để rồi nhận ra sao lại phải phân tích case trong khi người viết case đã tóm lại suy nghĩ của họ cho mình đọc rồi.